Dien dan kt11b-k45 CDKTCN BAC GIANG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

ket ban, giao luu, giai tri...

Latest topics
» nhìn lại bản thân...tôi ân hận
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeSun Feb 26, 2012 3:42 pm by Admin

» tâm sự của 2 đứa trẻ
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeSat Dec 24, 2011 2:49 pm by Admin

» cong tac doan cua truong
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeFri Dec 23, 2011 9:56 am by Admin

» Thư giãn cuối tuần 17/12/2011 - Copy & Bơm vá
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeThu Dec 22, 2011 8:55 pm by Admin

» loi chuc giang sinh cho ban gai
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeWed Dec 21, 2011 8:49 am by Admin

» Merry Christmas 2011 !."
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeMon Dec 19, 2011 10:58 am by Admin

» Lê Văn Luyện kể chuyện tình yêu
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeThu Dec 08, 2011 10:58 am by Admin

» i love you _duy khanh
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeThu Dec 08, 2011 9:47 am by Admin

» buon _)duy khanh
ngôi mộ cô đơn_p3 I_icon_minitimeThu Dec 08, 2011 9:46 am by Admin

Đăng Nhập

Quên mật khẩu



Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Keywords

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Affiliates
free forum


You are not connected. Please login or register

ngôi mộ cô đơn_p3

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1ngôi mộ cô đơn_p3 Empty ngôi mộ cô đơn_p3 Wed Nov 16, 2011 3:21 am

Admin

Admin
Nhà điều hành(Admin)

Lợi xuống giọng: - Hôm qua anh bậy, nói năng càn quấy, em tha cho. Cũng chỉ vì anh nghe người ta nói... em đi chuyến này là đi để lấy chồng, bỏ anh! Sa trừng mắt: - Họ nói vậy mà anh cũng tin hả? Nếu tin thì... em đi luôn! Cô bỏ ra nhà trước, Lợi ôm đầu chạy theo, năn nỉ: - Anh xin lỗi mà. Không tin em thì tin ai. - Đi tìm con Mỹ Hoa xóm chài đi, nó tuyên bố với mọi người nếu không lấy được anh thì nó thề đi bằng đầu xuống đất đó! - Chuyện đó anh giải thích rồi mà. Tuyên bố là của nó, còn có gì hay không là ở anh, em không tin sao? - Tin gì nổi! Vừa nói Sa vừa xách va li đi một nước ra thẳng đường, Lợi đành phải chạy theo nhưng chợt Sa quay lại quát lớn: - Anh để quần áo đầy máu me như vậy ra ga hả? Lợi chợt nhớ, anh vội nói: - Vậy em đi ra đó trước, anh tạt qua nhà thay áo đã! - Không cần! Trong nhà có sẵn cái áo của anh mắc mưa hôm trước, em giặt ủi rồi, treo chỗ móc áo. Lợi chạy bay vào nhà thay áo. Khi trở ra anh thấy Sa vẫn đứng đợi. Vậy là cả hai cùng cười và nắm tay nhau đi như chưa có gì xảy ra. Đôi tình nhân này như vậy đó, yêu rồi giận, giận rồi lại yêu. Và sau mỗi lần như thế thì tình yêu của họ càng tăng thêm. Ra tới ga, vừa kịp lúc xe chạy, siết chặt tay người yêu Sa nói qua màn nước mắt: - Mau mau vào với em. Đừng để em đợi lâu. - Anh sẽ vào ngay tuần sau! Tàu chạy khá xa rồi mà bóng Lợi vẫn còn đứng yên trên sân nhìn theo và nghe nỗi đau gặm nhấm tâm hồn. Vết thương trên đầu có làm cho anh đau, nhưng thật ra nỗi đau trong lòng mới là cơn đau thật sự. Nhớ đến gương mặt của Sa lúc lên xe, lòng Lợi càng quặng đau. Thẫn thờ khi bước về nhà, Lợi như người mất hồn. Chợt có tiếng gọi từ sau: - Anh Lợi đi đâu mà em kiếm suốt từ sáng tới giờ! Một cô gái đẹp sắc sảo, ăn mặc ra dáng con nhà giàu, vừa bước xuống chiếc xe hơi riêng vừa ôm lấy vai Lợi, nũng nịu: - Người ta chờ muốn chết luôn! Ba má đang đợi anh ở nhà, có việc quan trọng lắm, anh lên xe ngay đi, về với em! Lợi lưỡng lự, nhưng chợt thấy có bóng người quen ở đằng xa, nên anh đành phải leo nhanh lên xe để tránh mặt. Thấy đầu Lợi có vết thương, cô gái lo lắng: - Anh bị sao vậy? Lợi sợ cô nàng chạm vào vết thương, nên vội lấy tay ngăn lại: - Hoa đừng đụng vào. Thì ra cô gái này là cô Mỹ Hoa, cô đã từng tuyên bố "nếu không lấy được Lợi thì tôi sẽ đi bằng đầu!". Lợi ngồi im ở góc ngoài của băng sau thì cô nàng đã kéo mạnh vào sát với mình: - Bộ sợ em lây bệnh hả, sao ngồi xa vậy! Cô ta quay về phía tài xế: - Anh cho xe chạy ra nhà hàng Tân Hòa Lợi chứ đừng về nhà! Lợi ngạc nhiên: - Sao em nói hai bác đợi ở nhà? Hoa chẩu môi ra: - Không về có được không? Bữa nay phải bắt anh uống rượu cho bò luôn, để trị cái tội cứ lần lựa mãi chưa chịu chọn ngày cưới! Mà tôi cũng thông báo luôn, lát nữa tôi sẽ chính thức tuyên bố... Lợi hoàn toàn bị động trước cô ả này, nên suốt trong buổi cùng ngồi tại nhà hàng chỉ toàn nghe cô ả nói, còn Lợi thì toàn nghe và gật. Gần cuối bữa tiệc, trong lúc Lợi đã phải uống đến ly thứ sáu, uống gần hết nổi thì Mỹ Hoa lại rót đầy một ly nữa, cùng cụng ly: - Anh hãy uống hết ly này nữa, coi như đoạn tuyệt tất cả những gì còn lại. Quên luôn con nhỏ Chu Sa nghèo khổ của anh đi! Trong cơn say bí tỉ, nhưng nghe câu nói đó, Lợi phản ứng ngay: - Cô nói ai là nghèo là khổ? Người ta nghèo khổ nhưng đâu có ăn nhờ ăn xin gì của cô! Mỹ Hoa phá lên cười: - Coi kìa, vừa động đến người yêu bé bỏng thì đã giãy nảy lên rồi. Nó nghèo thì tôi nói là nghèo, có sao đâu mà bắt bẻ! Lợi đứng dậy định sấn tới thì... bất chợt ngã chúi tới trước, nằm bất động. Mấy người phục vụ trong quán nháo nhào chạy tới định đỡ lên ghế thì đã nghe Mỹ Hoa bảo: - Khiêng luôn anh ta lên phòng 101 trên lầu. Phòng tôi đã thuê sẵn rồi. Lợi được đưa lên phòng trong tình trạng say như chết. Và một màn kịch bắt đầu... Khoảng nửa giờ sau, có một chiếc xe hơi đỗ trước nhà hàng khách sạn Tân Hòa Lợi: Trên xe có bốn người bước xuống gồm ba má của Mỹ Hoa: ông bà Phán Hòa và... cha mẹ của Lợi: ông bà Bảy Khá! Họ đi thẳng vào khách sạn, không cần hỏi ai, họ xông thẳng lên lầu đến trước phòng 101 và không cần gõ cửa, cứ xô thẳng vào! Mấy người phục vụ không kịp can ngăn thì đã bị bà Phán Hòa đuổi đi: - Mấy người không có việc gì ở đây, xin đi cho. Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, để chúng tôi giải quyết! Khi mấy người phục vụ đi ra hết thì đích thân ông Phán Hòa đẩy tung cửa vào. Người kêu lên đầu tiên là bà Bảy Khá: - Trời ơi! Trước mắt họ là một cảnh tượng làm xốn mắt bốn người lớn! Lợi đang trần truồng cùng với Mỹ Hoa... trên giường. Và hình như hai người đang ngủ say sau một giấc vu sơn! Bà Phán gào lên: - Trời ơi là trời! Con gái tôi... nó… nó... Ông Phán thì gầm lên: - Thằng khốn này, nó dám... nó… Ông nghẹn lời, trong lúc bà Bảy thì thất thần. Chỉ có ông Bảy Khá thì lặng người đi, vừa quay chỗ khác vừa lẩm bẩm: - Nghiệp chướng nè trời ơi! Rồi tất cả họ đều lặng thinh. Có lẽ sợ làm ầm lên thì xấu hổ… Nhìn nét mặt đỏ bừng của ông Phán Hòa đủ biết ông giận ghê gớm. Rồi bằng giọng nhẹ nhàng hiếm thấy, bà Phán bảo: - Gọi tụi nó dậy rồi về nhà tôi, mình giải quyết, chứ làm ầm ĩ ở đây thì ích lợi gì! Chú Bảy Khá lẳng lặng bỏ xuống nhà và ông lầm lũi đi bộ về nhà mà không chờ xe và bà vợ tội nghiệp của mình. Buổi tối đó, người đi chài lưới bắt gặp chú Bảy nằm thoi thóp trên bãi. Nếu không kịp khiêng chú lên thì thủy triều kéo chú ra xa và coi như xong một đời. Khi người ta đem được chú về nhà thì thím Bảy ngồi khóc rưng rức bên cạnh Lợi nằm như xác chết! Thấy chú, thím Bảy lại càng khóc dữ hơn: - Ông chỉ biết cho thân ông thôi, còn để tôi với lũ người quyền thế đó. Họ nhục mạ, mắng chửi đã đời rồi còn đặt điều kiện này điều kiện nọ, mà mình có quyền đâu mà cãi cọ, từ chối. Đang trong trạng thái kiệt sức, vậy mà chú Bảy cũng gượng dậy, hỏi: - Họ bắt cái gì? - Thì còn gì nữa, con mình đã làm chuyện tác tệ với con gái họ, họ không thưa kiện cho đi tù là may. Chú Bảy gào lên: - Tôi biết thằng con trai tôi, nó đâu có ưa gì con nhỏ đó mà lấy! - Nhưng chứng cớ ràng ràng ra đó còn chối gì nữa! - Chứng cớ gì… Nói được mấy tiếng rồi chú ngất đi. Mấy người đưa chú về thuật lại: - Hồi chiều thấy ông ấy uống thật nhiều rượu rồi đi ra biển trầm mình dưới đó cho đến tối, muốn tự tử hay sao mà khi kéo ông ấy lên ông ấy còn kháng cự. Đến lúc đó thì Lợi mới tỉnh lại. Vừa bật dậy, thấy cha mẹ như thế Lợi hốt hoảng: - Có chuyện gì vậy má? Thím Bảy thuật lại đầu đuôi rồi hỏi giọng nghiêm: - Bộ mày thèm khát chuyện đó sao làm vậy hả Lợi? Lợi ngơ ngác: - Con có làm gì đâu! Con chỉ… Anh nhớ lại rồi kêu lên: - Chết rồi, con bị phục rượu rồi! Con bị... - Phục hay không má không biết, chỉ thấy con và con đó trần như nhộng trong phòng khách sạn. Vợ chồng Phán Hòa cũng thấy và họ làm dữ, họ đòi bồi thường tiết trinh con gái họ và còn đòi... Lợi quá phẫn uất: - Con gái họ đã gây ra chuyện này mà còn làm lớn chuyện nữa sao! Thím Bảy thuật rõ hơn: - Chính con Mỹ Hoa nói rằng khi thấy con uống quá say đã nhờ người khiêng về phòng khách sạn, định giúp con dã rượu, nào ngờ con nổi thú tính, cưỡng hiếp nó. Nó chống cự không lại nên xuôi tay. Lợi thật sự không chắc mình đã làm gì trong cơn say, nhưng chuyện ấy thì chắc là không. Anh cố giải thích: - Con thề với má là con không bao giờ! - Má tin con, nhưng họ đâu có tin. Mà họ thì quyền thế trong tay, lại giàu có nhất làng này, mình làm sao đối đầu lại với họ, con! Bà lại khóc nức nở. Lợi bất nhẫn nhìn mẹ mình, đột nhiên anh đứng dậy dợm bước ra ngoài. Thím Bảy hốt hoảng: - Con còn tính đi đâu nữa? - Con phải qua nhà nói cho họ hiểu! Thím Bảy nắm tay con lại: - Má xin con, đừng làm lớn chuyện mà thiệt thân. Chỉ việc họ thưa con cưỡng hiếp con gái họ thì con trả lời sao? Ba má nghèo, đâu có tiền đi hầu tòa hay đền bù hả con! Lợi ngồi xuống, ôm lấy đầu, rên rỉ: - Rồi con ăn nói sao với Sa đây! Cô ấy cũng nghèo nên mới đi Sài Gòn làm mướn, trước khi đi cô ấy còn căn dặn con là hãy ráng giữ mình, ít bữa cùng lên đó với cô ấy để cùng làm thuê làm mướn kiếm tiền gửi về cho gia đình... Thím Bảy cũng nói: - Tao với ba mày mới vừa gặp bên gia đình con Sa, hứa với họ là Tết này sẽ đưa sính lễ qua để làm đám hỏi cho tụi bay. Bây giờ biết tính sao đây... Chú Bảy đột ngột ngồi dậy, chú không nhìn vợ con, mà nhìn thẳng lên trời cao, nói như nói với ông trời: - Tình thế này thì chỉ có cái chết mới hết nhục thôi. Chú bật đứng dậy, nhưng bị ngã trở xuống. Nhìn cha như vậy, tự dưng bao nhiêu phẫn uất trong lòng của Lợi như đợt sóng trào, anh hét lên một tiếng rồi lao vút ra ngoài. - Con ơi, đừng... Tiếng kêu thảng thốt, tuyệt vọng của người đàn bà tội nghiệp…

https://diendankt11b.forumvi.com

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết